Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

Gửi em.....

From: Chàng trai miền Trung
Gửi em..người con gái anh không thể quên...à không cái này giống sách giáo khoa quá . Phải nói là người con gái anh rất muốn quên thì đúng hơn. Em biết không? đã bao lần anh muốn nói ra những suy nghĩ thực sự trong lòng mình để gửi đến em, cho em hiểu nỗi nhớ trong anh nó lớn đến nhường nào nhưng không hiểu sao anh lại không thể. Đêm nay vì nỗi nhớ em đã vượt xa sức chịu đựng trong anh nên anh quyết định trải lòng cùng blog radio để gửi đến em những tâm sự chân thật nhất từ trái tim anh. Đầu tiên anh xin gửi một chút nắng ấm từ miền Trung xa xôi đến với em để đáp lại chút se lạnh từ miền Bắc mà bao lần gửi đến anh. bây giờ chắc ngoài đó lạnh lắm em nhỉ? nghe nói dưới 10 độ cơ đấy :)  Thấy nick em sáng nhưng anh không biết nên làm sao nữa..nhắn tin cho em thì anh không thể bởi vì con người anh nó vậy em hiểu rồi....tự trọng nó lấn át đi tất cả..nhưng mà...anh vẫn muốn quay lại như ngày xưa..một ít quan tâm nhẹ nhàng em đi ngủ đi khuya rồi hay đắp chăn thật ấm vào, Mình cùng nhớ lại 1 chút em nhé.?  ^^
Anh nhớ ngày đầu mình quen nhau, lúc đó em còn là 1 cô bé ngang ngược bướng bỉnh thậm chí không nói là coi trời bằng vung.=)) Nhưng em có biết lúc em chửi anh khùng, không coi anh ra gì trước mọi người thì anh đã thấy thích em..( nói ra chắc em không tin đâu :3) Những tối hôm sau thì mình đã trở thành cặp chém không biết chán, ngày ngày anh cười không biết bao nhiêu lần bởi cách tiếp cận nói chuyện của em. Anh vẫn còn nhớ như in ngày mà anh nói lời yêu em..:D Anh nghĩ ra câu chuyện là có 1 đôi bạn thân nọ ngày ngày nói chuyện với nhau cho đến lúc không còn gì để nói nữa và họ quyết định đi đến việc kết hôn, và từ đó họ lại có thêm rất nhiều chuyện để nói với nhau. qua câu chuyện đó em hiểu điều gì? em còn nhớ câu trả lời của em không? Đến giờ anh vẫn còn cảm thấy ấm lòng vì nó em ạ. Mỗi lần nói chuyện với em thì anh cười nhiều hơn là chat. Em giúp anh có thêm nghị lực để hoàn thành tất cả, học hành, rồi đến bao nhiêu thứ mà anh quan tâm trong cuộc sống thường ngày, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật vô tâm. Em như thế với anh nhưng thử hỏi những lúc như thế anh làm gì được cho em? những lúc em buồn những lúc em gặp vấn đề thì anh ở đâu. Anh quá ích kỉ phải không em? anh chỉ lo cho bản thân mình, chỉ biết đến cuộc sống của mình, chỉ biết là mình thi được bao nhiêu điểm, chỉ biết mình với bạn bè thế nào. Giờ anh mới biết em đáng thương thế nào khi mỗi lần nhắc đến chuyện của em thì anh cố tình lảng tránh không muốn nghe. anh ân hận lắm em có biết không?
Những ngày thi cuối cấp 3 và thi đại học: em đã luôn bên anh động viên anh ôn thi mỗi đêm, lúc đầu cô giáo còn bảo anh không đậu nổi đấy. Nhưng nhờ em. em đã giúp anh bỏ gạt bỏ đi những ngày tháng ăn chơi tới bến cùng bạn bè. Những tin nhắn những lời yêu thương của em đã giúp anh đứng vững trong những giây phút quyết định nhất của cái thời cắp sách đến trường. Cũng nhờ em mà cái tật thức đêm đến 4 5 h sáng bây giờ nó vẫn còn em ạ :( Có lẽ quyết định sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh chính là vào học ở cái thành phố này, Ngày đó mình cùng quyết định thi vào trường em bây giờ thì có lẽ mọi chuyện đã khác, chính sự thực dụng đã làm cho anh quyết định sai lầm. Anh biết khoảng cách là quá xa để chúng ta tiếp tục mọi chuyện... khoảng cách trong tình yêu nó quá ngắn giữa em và anh nhưng khoảng cách địa lý thì quá lớn. Chỗ anh nóng bao nhiêu thì nơi em ở lại lạnh bấy nhiêu..Lúc em nói ra với anh và bạn anh là nơi đó đã có người theo đuổi em, họ rất tốt với em, làm được những gì mà anh không làm được cho em thì trái tim anh như thắt lại, lúc đó anh như chết lặng.. Thực sự mà nói, em và anh xa như thế thì anh có thể làm gì? anh không giận họ không giận em không giận chính bản thân anh bởi đó là quy luật của cuộc sống. Mà thứ gì đã trở thành quy luật thì mình nên chấp nhận thôi em ạ, :D Những ngày đó em luôn gắt gỏng với anh, tỏ thái độ khó chịu trong  mỗi lần nói chuyện. Vâng anh biết điều đó, chắc hẳn em cũng đã phân vân rất nhiều phải không.? Đến chính anh mà còn suy nghĩ để lựa chọn nữa là em. Anh biết trước cả khi em nói ra nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của em mà không tác động gì...Con người anh là vậy..không sâu sắc nhưng lại rất chân thật : Anh đã cho em quyết định..nếu chia tay chọn họ thì anh cũng đồng ý. Không phải vì anh không đủ can đảm để giành lấy em mà bởi anh không có tính cách là níu kéo những thứ gì đã không thuộc về mình cái đó anh đã nói thẳng với em rồi mà. Đến giờ anh cũng không biết là mình sai hay đúng em này? Đã nhiều lần anh định hỏi em nhưng anh sợ lắm em à...cảm giác sợ hãi trong tình yêu nó thực sự đáng sợ em à.  Hằng ngày hằng giờ anh vẫn vào FB của em, thử hỏi 1 cái stt nào của em mà anh không đọc, 1 tấm ảnh nào mà anh không xem, Anh vẫn lặng lẽ như thế cho đến 1 ngày em công khai tình cảm với người đó..^^  Học cách chấp nhận đó là thứ đầu tiên mà cuộc đời dạy cho anh, cuộc đời anh đã quá nhiều đau khổ và mất mát cho nên anh đã quá quen..lần này anh quyết định gác tất cả vào 1 góc trong ngăn kéo mà xếp nó vào 1 góc trong quá khứ 1 cách ngay ngắn. Người đó và em quá đẹp đôi, anh hiểu. Anh chấp nhận cho cả 2 bởi 1 cô bé như em cần 1 sự chăm sóc và sự quan tâm đúng nghĩa thứ mà anh chẳng bao giờ làm được cho em em à. Anh đã từng nói với em về điều này nhưng em bật lại anh là sự quan tâm đúng nghĩa nó là như thế nào anh hiều không? Câu hỏi đó anh không trả lời bởi thứ em đang có bây giờ chính là nó đó :) Em nghĩ là anh vô tâm lạnh lùng đúng không? Không phải như thế đâu em à..thực sự là anh suy nghĩ nhiều hơn em đó, anh đau nhiều lắm. Người thứ ba họ có điều kiện gần em hơn anh, ngày ngày tâm sự cùng em những khi em buồn. Những ngày lễ lớn đều dẫn em đi chơi? anh có điều kiện ấy không? một chữ số không em à....Tất cả những gì anh cho em chỉ là 1 trái tim chân thành, mà theo em thì là 1 mái nhà tranh 2 cặp mắt vàng ấy =)) Vâng. vô vị. Tình cảm như thế thì đâu phải tình yêu, giữa 2 đứa mình chỉ là cảm xúc của tuổi mới lớn thôi .Nhưng với anh cái cảm xúc ấy anh không thể phủ nhận nó được, mỗi lần anh say anh lại gọi cho em, mà mỗi lần như thế thì hình như anh nói gì anh cũng không nhớ luôn.haiz. Đã 2 năm dài trôi qua..anh đã là 1 cậu sinh viên ham chơi lêu lổng năm 3. còn em ? một cô sinh viên ham chơi luôn..nhưng anh biết trong em còn có hoài bão rất lớn. Nhiều dự định em còn chưa thực hiện lắm. Anh rất muốn là người đứng sau em nhưng anh không thế khi mỗi lần đối diện với em thì anh lại không thể nói ra những gì mình muốn,. cảm giác gượng ép nó đến khiến anh không thể tiếp tục những cuộc trò chuyện cùng em .Và anh đã đặt rất nhiều niềm tin vào người thứ 3 ấy, rằng : họ sẽ mang đến cho em hạnh phúc. Và đúng thật em bây giờ cũng đang rất vui còn gì <3. Cứ mãi cười như thế nhé em, như thế anh cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc . Anh đã chọn con đường như thế thì anh sẽ không tác động đến em thêm 1 lần nào nữa em à. Tin ở anh đi. Thật ra những lời này gửi đến em nhưng anh không thể, cứ như vậy sẽ tốt cho cả 2 đứa mình em nhé. Thôi cũng đã sáng rồi bắt đầu ngày mới thôi em...Đã N đêm như thế này 5 6h mà anh không thể tìm được đường vào giấc mơ và đêm nay, đêm N+1 anh đã viết cho em những tâm sự bằng tất cả cảm xúc của mình để xóa tan đi nỗi nhớ về em trong anh.......tạm biệt em nhé cô bé của người ta :))

1 nhận xét:

 
sky Blogger Template by Ipietoon Blogger Template